HỒI ÂM
Đọc thơ em lòng chợt buồn tê tái
Vì yêu tôi em phải gánh sầu thương
Hai bốn xuân em như gió ngàn phương
Đưa thuyền tôi lạc biển tình vô tận
Em hỡi em xin em đừng trách giận
Đã quá nhiều những vết hận đời tôi
Tình yêu xưa tôi đã mất đi rồi
Như sương khói nhạt nhòa trong đêm lạnh
Để tim tôi thắt niềm đau cô quạnh
Lòng bồi hồi tôi chạnh nhớ cố nhân
Đường tình yêu tôi mòn mỏi đôi chân
Bụi tình ái nhạt nhòa dần đôi mắt
Nỗi lòng em tôi cảm thông sâu sắc
Ôm tình buồn tim thắt chặt mà đau
Nỗi buồn kia vào tận giấc chiêm bao
Để dòng lệ tuôn trào trên gối mộng
Mộng tỉnh mộng mới hay mình lạc lõng
Như lữ hành trên vạn lý đường xa
Bước cô đơn đời du lãng không nhà
Chỉ muốn chết để hòa vào quên lãng
Nào biết đâu đời người còn “nhân bản”
Sống cho mình và muôn vạn tha nhân
Mang niềm vui xoa dịu khổ mê trần
Gầy hạnh phúc trên tinh thần “vô kỷ”
Ta đã chán mấy cuộc tình mộng mị
Vui sướng đâu? chỉ khổ lụy sầu đau
Hạnh phúc chi giữa dòng lệ tuôn trào?
Khóc đến ướt một mối tình vô vọng
Ta cố vẽ một khung trời diễm mộng
Để cùng nhau vui thú kiếp trần hồng
Để cùng nhau dạo bước cõi tiên bồng
Nhưng tất cả đều nằm trong viễn ảnh!
Như lá xanh úa vàng lìa khỏi nhánh
Có một ngày ta sẽ phải lìa nhau
Rồi lệ tuôn, rồi tim thắt máu đào
Rồi chết lặng trong khổ đau hùng hải
Gặp mặt nhau vốn dĩ là oan trái
Cho kiếp này và mãi mãi về sau
Mười năm qua mây nước chẳng chung màu
Như trăng gió giữa trời cao lồng lộng
Hai chúng ta mỗi người một cách sống
Tôi âm thầm, em chẳng thích suy tư
Tôi đắn đo, em không thể chần chừ
Em thực tế, tôi huyễn hư xa vọng
Tình em trao lòng tôi luôn trân trọng
Luôn giữ gìn và thông cảm cho nhau
Cuộc đời tôi còn một chút tự hào
Khi vẫn có một người trao tất cả
Không bỡn cợt, không tính toan dối trá
Mà chỉ yêu bằng tất cả con tim
Nào biết đâu tuổi trẻ đã đắm chìm
Vào năm tháng, vào nỗi niềm nhung nhớ
Như bọt sóng trào lên rồi tan vỡ
Chữ tình kia là muôn thuở đau thương
Dù có nhau hay tình chỉ đơn phương
Đều đau khổ và chán chường bất hạnh
Em yêu ai giữa cuộc đời hoang lạnh?
Khi chính em là “tự tánh đau thương”
Tình là chi giữa vạn pháp vô thường?
Hạnh phúc đâu trong đêm trường kinh cảm?
Tình yêu kia tôi khắc vào tâm khảm
Yêu một người và muôn vạn tha nhân
Yêu lời kinh lồng giữa tiếng chuông ngân
Yêu màu áo Thánh nhân sờn nếp bạc
Yêu chúng sanh đang chìm trong lầm lạc
Yêu con người giữa man mác sầu thương
Yêu nhân gian còn say giấc vô thường
Yêu thế giới còn hờn vương máu lệ!
Phải đâu em tình yêu là dâu bể
Vùi con người vào đáy thẳm mênh mông
Mà tình yêu là vạn đóa sen hồng
Đành dâng tặng những tấm lòng cao thượng
Vui lên em đừng để đời mất hướng
Trong khói tình mộng tưởng chốn trần gian
Sống đi em trong thế giới huy hoàng
Đầy ý nghĩa và ngập tràn hạnh phúc
Đừng trói buộc em vào trong u ngục
Của kiếp người đầy dục lạc đam mê
Đừng quẩn quanh giữa một cõi đi về
Rồi gục chết bên vệ đường tình ái
Hãy quên đi những ngày xưa non dại
Sống thật lòng với hiện tại mà thôi!
Những ngày xưa thơ mộng đã qua rồi
Đừng tiếc nuối đừng kéo lôi kỷ niệm
Năm tháng cũ giờ đây đà tắt lịm
Như nắng chiều, như khói tím hoàng hôn
Đã tan nhanh trong bóng tối vô hồn
Và chìm xuống giữa thiền môn tĩnh lặng
Trăm mất mác và muôn nghìn cay đắng
Mà kiếp người đã trao tặng cho tôi
Đã sạm chai và cũng đã quen rồi
Dù trăm oán, nghìn lời tôi không trách
Vài dòng thơ gởi người nơi đất khách
Mong em đừng oán trách kẻ phong sương
Để ngày mai trên muôn dặm tình trường
Em không khổ và đơn phương, lẻ bóng
Em hãy sống và luôn luôn hy vọng
Yêu lấy mình và qúy trọng bản thân
Tôi mong em là chổ dựa tinh thần
Đọc thơ em lòng chợt buồn tê tái
Vì yêu tôi em phải gánh sầu thương
Hai bốn xuân em như gió ngàn phương
Đưa thuyền tôi lạc biển tình vô tận
Em hỡi em xin em đừng trách giận
Đã quá nhiều những vết hận đời tôi
Tình yêu xưa tôi đã mất đi rồi
Như sương khói nhạt nhòa trong đêm lạnh
Để tim tôi thắt niềm đau cô quạnh
Lòng bồi hồi tôi chạnh nhớ cố nhân
Đường tình yêu tôi mòn mỏi đôi chân
Bụi tình ái nhạt nhòa dần đôi mắt
Nỗi lòng em tôi cảm thông sâu sắc
Ôm tình buồn tim thắt chặt mà đau
Nỗi buồn kia vào tận giấc chiêm bao
Để dòng lệ tuôn trào trên gối mộng
Mộng tỉnh mộng mới hay mình lạc lõng
Như lữ hành trên vạn lý đường xa
Bước cô đơn đời du lãng không nhà
Chỉ muốn chết để hòa vào quên lãng
Nào biết đâu đời người còn “nhân bản”
Sống cho mình và muôn vạn tha nhân
Mang niềm vui xoa dịu khổ mê trần
Gầy hạnh phúc trên tinh thần “vô kỷ”
Ta đã chán mấy cuộc tình mộng mị
Vui sướng đâu? chỉ khổ lụy sầu đau
Hạnh phúc chi giữa dòng lệ tuôn trào?
Khóc đến ướt một mối tình vô vọng
Ta cố vẽ một khung trời diễm mộng
Để cùng nhau vui thú kiếp trần hồng
Để cùng nhau dạo bước cõi tiên bồng
Nhưng tất cả đều nằm trong viễn ảnh!
Như lá xanh úa vàng lìa khỏi nhánh
Có một ngày ta sẽ phải lìa nhau
Rồi lệ tuôn, rồi tim thắt máu đào
Rồi chết lặng trong khổ đau hùng hải
Gặp mặt nhau vốn dĩ là oan trái
Cho kiếp này và mãi mãi về sau
Mười năm qua mây nước chẳng chung màu
Như trăng gió giữa trời cao lồng lộng
Hai chúng ta mỗi người một cách sống
Tôi âm thầm, em chẳng thích suy tư
Tôi đắn đo, em không thể chần chừ
Em thực tế, tôi huyễn hư xa vọng
Tình em trao lòng tôi luôn trân trọng
Luôn giữ gìn và thông cảm cho nhau
Cuộc đời tôi còn một chút tự hào
Khi vẫn có một người trao tất cả
Không bỡn cợt, không tính toan dối trá
Mà chỉ yêu bằng tất cả con tim
Nào biết đâu tuổi trẻ đã đắm chìm
Vào năm tháng, vào nỗi niềm nhung nhớ
Như bọt sóng trào lên rồi tan vỡ
Chữ tình kia là muôn thuở đau thương
Dù có nhau hay tình chỉ đơn phương
Đều đau khổ và chán chường bất hạnh
Em yêu ai giữa cuộc đời hoang lạnh?
Khi chính em là “tự tánh đau thương”
Tình là chi giữa vạn pháp vô thường?
Hạnh phúc đâu trong đêm trường kinh cảm?
Tình yêu kia tôi khắc vào tâm khảm
Yêu một người và muôn vạn tha nhân
Yêu lời kinh lồng giữa tiếng chuông ngân
Yêu màu áo Thánh nhân sờn nếp bạc
Yêu chúng sanh đang chìm trong lầm lạc
Yêu con người giữa man mác sầu thương
Yêu nhân gian còn say giấc vô thường
Yêu thế giới còn hờn vương máu lệ!
Phải đâu em tình yêu là dâu bể
Vùi con người vào đáy thẳm mênh mông
Mà tình yêu là vạn đóa sen hồng
Đành dâng tặng những tấm lòng cao thượng
Vui lên em đừng để đời mất hướng
Trong khói tình mộng tưởng chốn trần gian
Sống đi em trong thế giới huy hoàng
Đầy ý nghĩa và ngập tràn hạnh phúc
Đừng trói buộc em vào trong u ngục
Của kiếp người đầy dục lạc đam mê
Đừng quẩn quanh giữa một cõi đi về
Rồi gục chết bên vệ đường tình ái
Hãy quên đi những ngày xưa non dại
Sống thật lòng với hiện tại mà thôi!
Những ngày xưa thơ mộng đã qua rồi
Đừng tiếc nuối đừng kéo lôi kỷ niệm
Năm tháng cũ giờ đây đà tắt lịm
Như nắng chiều, như khói tím hoàng hôn
Đã tan nhanh trong bóng tối vô hồn
Và chìm xuống giữa thiền môn tĩnh lặng
Trăm mất mác và muôn nghìn cay đắng
Mà kiếp người đã trao tặng cho tôi
Đã sạm chai và cũng đã quen rồi
Dù trăm oán, nghìn lời tôi không trách
Vài dòng thơ gởi người nơi đất khách
Mong em đừng oán trách kẻ phong sương
Để ngày mai trên muôn dặm tình trường
Em không khổ và đơn phương, lẻ bóng
Em hãy sống và luôn luôn hy vọng
Yêu lấy mình và qúy trọng bản thân
Tôi mong em là chổ dựa tinh thần
Cho lữ khách bước phong trần mỏi mệt.
0 nhận xét