Lời Phật dạy, thế gian - đời huyễn mộng
Kiếp phong trần rong ruổi mãi bờ mê
Rồi lặn hụp không biết nẻo quay về
Thật là khổ cuộc đời sao quá khổ.
Khi chào đời đã la làng khóc chóe
Đôi mắt nghiền, tay quơ khóc oa oa
Để bắt đầu rong chơi kiếp sa bà
Sinh là khổ bắt đầu cho một kiếp.
Rồi từ đó khổ triền miên trùng điệp
Tấm thân già chồng chất sắc thời gian
Thân tứ đại mau chóng sẽ úa tàn
Lão là khổ để bắt đầu suy lụn.
Rồi sinh – lão phát sanh dòng đau bệnh
Chẳng uống ăn thân xác bị đọa đày
Dẫu bạc vàng cao ngất tựa trời mây
Bệnh là khổ làm sao ta tránh khỏi.
Sanh – lão – bệnh làm thân hình còm cỏi
Hơi thở đi sao chẳng thấy về mình
Đành nhắm mắt xả bỏ kiếp phù sinh
Tử là khổ chấm dứt đời mộng ảo.
Đời hội ngộ xây mình đào hoa đảo
Bắt chia ly duyên phận phải bẽ bàng
Chỉ câm lặng xuôi dòng chuyện hợp tan
Ái biệt ly ngậm ngùi hoa ly biệt.
Vẫn chưa hết oan gia còn khắc nghiệt
Đã ghét nhau sao còn phải gặp nhau
Đời là thế như vậy mới thấy đau
Oán tắng hội thêm buồn và đau khổ.
Chuyện thế gian mong cầu lại càng khó
Lòng tham lam mãi vẫn không thỏa lòng
Dù bạc vàng như núi đá chất chồng
Cầu bất đắc góp thêm phần bất toại.
Chuyện nhân thế vốn dĩ là hư hoại
Mà sao mình cứ mãi chấp vì ta
Thân giả tạm sẽ có lúc phải rời xa
Chấp ngũ uẩn chỉ đeo vòng sanh tử.
Tám điều khổ theo mình suốt hành lữ
Sống lợi hoa, oán ghét để mà chi
Một mai kia ta có được những gì
Mau tỉnh ngộ thoát ly dòng sinh diệt./.
0 nhận xét