Đời rong ruổi lất lây dòng sanh tử
Kiếp phong trần lặn hụp mãi bờ mê
Xa thế gian kiếm đường nẻo quay về
Thấy bát khổ lo lòng tìm giải thoát.
Mới sinh ra mắt nhắm nghiền quang quác
Khóc quơ tay, chân đá đạp, oa oa
Cất tiếng vang cho một kiếp sa bà
Sinh là khổ – khóc dài cho một kiếp.
Nợ trần gian mãi xoay vòng trùng điệp
Bụi vô thường tan tác máu thời gian
Thân giả tạm mới đó cũng phai tàn
Già là khổ – bóng thân dần tắt lịm.
Từ sinh – lão cho ta dòng suy bệnh
Dẫu bạc vàng chồng chất mấy tầng mây
Nhưng thân kia vẫn phải chịu đọa đày
Bệnh là khổ – làm ta sao tránh nổi.
Và phút cuối tấm thân tàn còm cỏi
Thở hơi ra nhưng chẳng thấy quay về
Thôi nhắm mắt giã từ một kiếp mê
Tử là khổ – cuối cùng cho mộng ảo.
Sống hội ngộ ngỡ đâu đào hoa đảo
Nào ngờ đâu duyên phận lắm bẽ bàng
Mới gặp đó thoáng chốc bỗng ly tan
Ái biệt ly – ngậm ngùi phút ly biệt.
Chuyện thế gian trách đời sao khắc nghiệt
Vì tham lam nên mãi chẳng thỏa lòng
Dù bạc kia vàng cao núi chất chồng
Cầu bất đắc – góp hồn cho đau khổ.
Tình thế trần ước cầu càng thêm khó
Lánh mặt rồi sao vẫn phải gặp nhau
Chẳng vui lòng mà thêm khổ thêm đau
Oán tặng hội – chỉ toàn là bất toại.
Đời giả tạm cuối cùng rồi cũng hoại
Nhưng vì mê nên chấp mãi cái ta
Rồi một ngày cũng bỏ kiếp sa bà
Chấp ngũ uẩn – chỉ lòng vòng sanh tử.
Tám điều khổ theo ta trong hành lữ
Bậc trí hiền mau chóng để ngộ ra
Còn kẻ ngu cứ mãi lặn hải hà
Làm nô lệ suốt đời cho ma chủ.
0 nhận xét