Người ra đi kỷ niệm xin gửi lại
Để mình ta ngồi với hái chiêm bao
Ngoảnh mặt đi hai dòng lệ tuôn trào
Trong đau khổ nghẹn ngào và tủi cực.
Người ra đi đêm về ta ray rức
Mộng đêm dài thao thức mãi cô đơn
Để trong ta mang nặng kiếp tủi hờn
Khi nhịp đàn ngày xưa giờ đã gãy.
Vì hội ngộ đã làm ta sai quấy
Vì yêu người, vì non dại mà ra
Vì đời ta vẫn mãi cứ là ta
Suốt cuộc đời vẫn thật thà nông nỗi.
Cuộc tình ta vạn lầm trăm vạn lỗi
Nhưng cũng đành làm vui miệng mỉm cười
Người ra đi ta xin cảm ơn người
Và gửi tặng một nụ cười ly biệt.
lúc 11:45 30 tháng 9, 2011
tốt bài thơ.Tôi thích nó