Có thấy gì đâu, ai bảo xuân
Đầu năm con ngọ đã trần thân
Xứ người thiếu áo, ngày thêm lạnh
Đất khách vớ mòn, đêm cóng chân
Bè bạn bỗng dưng vô âm tín
Người thân gọi mãi cứ làm thinh
Nửa đêm hốt tuyết ngồi đun nước
Uống chén trà khuya thấm chữ tình
Tình chi rồi cũng như nước ốc
Ngẫm lại thì ai cũng một mình
Về đâu, đâu cũng là đất lạ
Ai bạn, ai thầy, ai đệ huynh
Nhấc ấm khỏi lò, nghe chi ngộ
Mở nắp, soi đèn, một chiếc đinh !
Toai Khanh, Schwarzwald 10/1/2014
0 nhận xét