Ngày sinh ra phải chăng trời đã định
Cuộc đời này ngươi phải chịu đớn đau
Mới sinh ra hai dòng lệ tuôn trào
Như dấu hiệu cho ba đào sóng dữ.
Hăm bốn năm sống trong cuộc hành lữ
Nếm đủ mùi hỷ nộ với oán thương
Rồi lại thêm tủi nhục lẫn chán chường
Ôi thế gian, đời ta sao cay đắng.
Cha đã đi cho trời đêm quạnh vắng
Để lại đời ba chữ kẻ không cha
Dù người ấy vẫn sống ở quê nhà
Nhưng mất biệt theo dòng đời trôi nổi.
Đời là thế, lúc chìm có lúc nổi
Tủi phận mình lại tiếp tục chia ly
Mẹ ra đi theo tiếng gọi xuân thì
Cho con lại tháng ngày đời lưu lạc.
Mười tám năm cho đến ngà chững chạc
Ngoại ẵm bồng, nuôi lớn suốt đời con
Đến hôm nay chữ hiếu viết chưa tròn
Sao đáp đặng ân tình cao vời vợi.
Thời gian đi có bao giờ chờ đợi
Phải lên đường để kịp bước thời gian
Sáu năm trôi ta sống với sông ngàn
Để đêm về bước dài trên phố vắng.
Cuộc đời ta sao quá nhiều lạnh đắng
Khóc đêm về ai có biết hay không
Thả nổi trôi ta như lạc giữa dòng
Cánh chim nhỏ mong tìm nơi dừng bước.
Vẫy hỡi ơi, tình ta đâu có được
Yêu một mình rồi lại ngậm đắng cay
Để hôm lạnh thèm lắm đôi bàn tay
Và bờ vai cho lòng ta sưởi ấm.
Tình yêu kia khắc sâu vào tâm khảm
Để chữ tình ta vẫn mãi nợ mang
Và chữ hiếu chưa vẹn cả đôi đàng
Rồi chữ ân ta hoài chưa đền đáp.
Đến hôm nay bước chân vẫn cùng khắp
Chiếc vai gầy phai mờ bụi thời gian
Đường tình ta vẫn mãi trống thênh thang
Như món quà cho tuổi đời hăm bốn…
Cuộc đời này ngươi phải chịu đớn đau
Mới sinh ra hai dòng lệ tuôn trào
Như dấu hiệu cho ba đào sóng dữ.
Hăm bốn năm sống trong cuộc hành lữ
Nếm đủ mùi hỷ nộ với oán thương
Rồi lại thêm tủi nhục lẫn chán chường
Ôi thế gian, đời ta sao cay đắng.
Cha đã đi cho trời đêm quạnh vắng
Để lại đời ba chữ kẻ không cha
Dù người ấy vẫn sống ở quê nhà
Nhưng mất biệt theo dòng đời trôi nổi.
Đời là thế, lúc chìm có lúc nổi
Tủi phận mình lại tiếp tục chia ly
Mẹ ra đi theo tiếng gọi xuân thì
Cho con lại tháng ngày đời lưu lạc.
Mười tám năm cho đến ngà chững chạc
Ngoại ẵm bồng, nuôi lớn suốt đời con
Đến hôm nay chữ hiếu viết chưa tròn
Sao đáp đặng ân tình cao vời vợi.
Thời gian đi có bao giờ chờ đợi
Phải lên đường để kịp bước thời gian
Sáu năm trôi ta sống với sông ngàn
Để đêm về bước dài trên phố vắng.
Cuộc đời ta sao quá nhiều lạnh đắng
Khóc đêm về ai có biết hay không
Thả nổi trôi ta như lạc giữa dòng
Cánh chim nhỏ mong tìm nơi dừng bước.
Vẫy hỡi ơi, tình ta đâu có được
Yêu một mình rồi lại ngậm đắng cay
Để hôm lạnh thèm lắm đôi bàn tay
Và bờ vai cho lòng ta sưởi ấm.
Tình yêu kia khắc sâu vào tâm khảm
Để chữ tình ta vẫn mãi nợ mang
Và chữ hiếu chưa vẹn cả đôi đàng
Rồi chữ ân ta hoài chưa đền đáp.
Đến hôm nay bước chân vẫn cùng khắp
Chiếc vai gầy phai mờ bụi thời gian
Đường tình ta vẫn mãi trống thênh thang
Như món quà cho tuổi đời hăm bốn…
0 nhận xét