Bấy nhiêu năm đời ta như hạt cát
Vẫn âm thầm sa mạc nắng chói chang
Như thế giới trong cảnh sắp lụi tàn
Nên mãi sợ trời về đêm đen tối.
Cuộc đời ta phải chăng đà lạc lối
Khiến tâm mình bối rối mãi lo âu
Để tương lai ta chẳng biết về đâu
Và đêm tối một mình ta thức trắng.
Hỡi nhân thế, khi ngày tàn tắt nắng
Nỗi lòng buồn đau thắt tận trong tim
Để mai sau ta vẫn muốn kiếm tìm
Chút gì đó cho dòng đời tiếc nuối.
Chuyến đi này ta lỡ lòng chìm đuối
Bỗng ngỡ ngàng khi hất hủi sang ngang
Cho đời ta thêm đôi chữ phũ phàng
Và đêm về sợ cảnh trời đen tối.!.!.!
Vẫn âm thầm sa mạc nắng chói chang
Như thế giới trong cảnh sắp lụi tàn
Nên mãi sợ trời về đêm đen tối.
Cuộc đời ta phải chăng đà lạc lối
Khiến tâm mình bối rối mãi lo âu
Để tương lai ta chẳng biết về đâu
Và đêm tối một mình ta thức trắng.
Hỡi nhân thế, khi ngày tàn tắt nắng
Nỗi lòng buồn đau thắt tận trong tim
Để mai sau ta vẫn muốn kiếm tìm
Chút gì đó cho dòng đời tiếc nuối.
Chuyến đi này ta lỡ lòng chìm đuối
Bỗng ngỡ ngàng khi hất hủi sang ngang
Cho đời ta thêm đôi chữ phũ phàng
Và đêm về sợ cảnh trời đen tối.!.!.!
0 nhận xét