Suốt cuộc đời nuôi chí trượng phu
Đem giáo pháp truyền đăng tục diệm
Sử sách lưu danh, hậu thế tuyệt kính
Thạch trụ hương thiền lĩnh ngộ vô sanh
Nghe mây nước xôn xao báo hiệu
Cây cỏ núi non cho đến thị thành
Giờ lâm biệt,
Bậc đạo sư vắng bóng
Đất Sài Gòn rủ xuống một màu tang
Tứ chúng buồn thương, môn đồ bi thảm
Lòng chẳng dặn lòng nhưng hoài cảm vô song
Giờ đây,
Trên khung trời Phương Đông
Ai là người cầm đuốc cho dòng chảy minh triết!
Ngài đi rồi,
Quảy gót về Tây
Cho lời kinh huyền nhiệm năm xưa vang hoài trong cuộc mộng
Sáu mươi bốn hạ lạp,
Chín mươi lăm tuổi đời
Dấu ấn sinh thời hiện hữu không phai
Pháp âm dậy muôn phương
Rung chuyển ba ngàn thế giới
Bóng thượng nhân lưu dấu rạng ngời.
Nhưng từ đây,
Việt Nam Phật giáo mất đi cây đại thụ
Đất nước u buồn thiếu bậc hiền tri.
Tứ chúng tiếc thương, không nhìn Hương Thiền tỏa,
Môn đồ bi thiết khấp vọng ly tan.
Vạn tượng xum la, càn khôn đau đáu
Nhân tình bi thống nương náu vào đâu!
Vẫn biết,
Sự thế vô thường,
Sao lòng nghe cay đắng
Hữu hạn ngôn từ không tả hết tâm can.
Thôi thì,
Một nén tâm hương
Cầu nguyện bậc đạo sư
Hồi nhập Ta bà hóa độ quần mê.
Thành kính khể thủ.
Vạn Hạnh 8/9/2012
0 nhận xét