Nguyện để tang Người



imageKhóc tiễn nhục thân Người
Người có biết không? Sáng nay trong bài tưởng niệm Người, Hòa thượng Viện trưởng đương nhiệm của chúng con đã bật khóc. Từng dòng chữ chia ly Người được cất lên, là nỗi nghẹn ngào không thốt được thành tiếng. Hòa thượng Chơn Thiện, Thượng tọa Tâm Minh cũng khóc, chư tôn đức Tăng Ni, quý Phật tử không ai không tiếc thương nhỏ lệ.
Sáng nay con về lại Vạn Hạnh, không phải đi học, không phải nộp bài thi, không phải đi đảnh lễ,... mà để đi tiễn Ôn về với Phật. Con hòa mình vào dòng người tấp nập trên giao lộ Nguyễn Kiệm trong buổi sớm bình minh. Một ngày như mọi ngày nhưng cảnh vật hôm nay không còn bình yên nữa. Cây cỏ úa màu, hoa buồn ủ rũ. Mọi người tất bật, nôn nao bước nhanh về cổng chùa Vạn Hạnh, như sợ chậm chân sẽ không còn chỗ cho mình cung tiễn Thầy đi.
Cực lạc Ta bà đường về xa thăm thẳm
Người đi kẻ ở cách biệt mãi ngàn năm
Trời mới tờ mờ sáng, con theo chân đoàn người tiến vào Học viện. Chọn cho mình một vị trí nhỏ, một góc khuất khiêm tốn, miễn sao đứng nơi ấy có thể tận mắt chứng kiến được tôn dung di ảnh và nhục thân của Người. Bởi so với hàng ngàn người về dự lễ tang Ôn, con là đứa học trò vô danh tiểu tốt, như hạt cát nhỏ nằm ẩn lấp giữa hoang mạc kiêu sa. Nhưng con không sợ điều đó, vì con yêu Người, vì con kính trọng, ngưỡng mộ và mang ơn Người nhiều lắm!
Kỷ niệm lần đầu tiên được gặp Người vào năm 2005. Đứng giữa sân trường, dưới gốc cây hoàng điệp nhiều nắng và gió của Học Viện, nhìn lên bậc thềm bước vào sảnh, một dáng người vận chiếc huỳnh y Nam tông từ tốn, chậm rải, nụ cười hiền hòa, bao dung, đang cầm những chiếc văn bằng trao tận tay cho các anh chị khóa V trong ngày lễ tốt nghiệp. Lúc đó con ước mơ sẽ có một ngày mình cũng được như thế. Được vinh dự nhận tấm văn bằng do chính Người trao.
Con thi tuyển đậu vào khóa VI Học Viện. Lúc này, Người ngày một già thêm. Dù vậy, ngày khóa VI chúng con khai giảng, Ôn vẫn hiện diện làm an lòng chúng con. Mỗi năm chúng con có ít nhất 1 lần được diện kiến và đảnh lễ Ôn, đó là vào dịp sinh nhật 20/10 mỗi năm, hay mừng khánh tuế lúc xuân về.
Khóa VI chúng con là cột móc lịch sử của sự đào tạo nền giáo dục Phật giáo mới, được chuyển đổi phương pháp giảng dạy từ gia giáo sang hệ thống tín chỉ hiện đại của Phương tây. Đây là bước sáng tạo, đột phá của nền giáo dục Phật giáo Việt Nam. Vì tuổi cao sức yếu, Ôn chỉ làm viện trưởng chúng con được hai năm. Ngày biết được thông tin này, huynh đệ chúng con buồn lắm! Chúng con cũng kịp nhận ra rằng, ngày chúng con nhận tấm văn bằng tốt nghiệp, vị trao văn bằng sẽ chẳng phải là Ôn. Thế là ước mơ nhỏ bé của con sẽ không thực hiện được nữa rồi.
Mỗi ngày chúng con đều đến Vạn Hạnh học, hết Cử nhân, rồi Cao học, nhưng mỗi ngày chúng con lại xa cách Người hơn. Vì sức khỏe của Người không cho phép, và vì chúng con không là gì giữa vũ trụ bao la. Dẫu có gặp được Người, chúng con cũng chỉ biết đứng ngắm nhìn từ xa, xá chào, vái lạy. Với Người, chúng con chỉ biết ngưỡng vọng, quy hướng, mà không một ngôn từ nào có thể lột tả được hết ân đức mà người dành cho chúng con. Năm 2011, con được may mắn diện kiến, đảnh lễ người. Đó cũng chính là lần cuối cùng con được nhìn ngắm tôn dung, người mà con yêu thương, kính trọng nhất.
Sáng 16 tháng 7, sau khi làm lễ tự tứ, con tất bật về miền tây tổ chức đại lễ Vu lan Báo hiếu. Trong cái huyên náo của chợ đời, chuông điện thoại reo vang,... Thông tin người ra đi làm con khựng lại. Giật bắn người nghe xa xót tâm can. Một sự mất mát nào đó đã ùa về làm tắc nghẽn bao dòng chảy suy tư. Dẫu biết Người đã bước qua tuổi 90 lâu rồi, và biết rất rõ một đời người là thế, nhưng chúng con vẫn không bao giờ muốn, mãi mãi không bao giờ muốn,... Thầy ơi?
Khúc vô thường hát trong chiều hội ngộ
Đêm liên hoan nghe sanh tử gọi thầm
Ta muốn khóc vì thấy đời vô nghĩa
Bàn tay nào ôm trọn vẹn chúng sanh
Con sợ đi đám tang, rất sợ. Mỗi lần đi về, mùi tử thi của người chết luôn làm con mệt mõi, bệnh tật. Thế nhưng, trong tang lễ của người, con đi viếng đến 5, 6 lần (vì con theo học nhiều lớp, nhiều ban), nhưng con không thấy mệt, thấy chán mà lại thích. Con thích cảm giác bước vào sân chùa Vạn Hạnh, tang lễ của Người lúc nào cũng đông nhưng rất đổi trang nghiêm. Dường như năng lượng của những bậc chân tu, năng lượng của lòng từ bi, bao dung đã làm nên khung cảnh dễ chịu, dễ gần như thế.
Những ngày tang lễ diễn ra, con theo dõi tin tức không sót một chi tiết nào. Bộ phim về cuộc đời và đạo nghiệp của Ôn, con đã xem đi xem lại năm lần bảy lượt. Dẫu là xem đến mấy lần, con vẫn không thể ngăn được dòng nước mắt tuôn rơi. Cổ đức từng dạy phải sống làm sao để; “Khi chào đời mọi người cười, ta khóc, đến cuối đời mọi người khóc, ta mỉm cười”. Con biết, giờ đây ở bên kia thế giới Người đang mỉm cười mãn nguyện, Người đang hạnh phúc khi công hạnh của mình đã viên thành quả mãn, Người hoan hỷ vì biết được có hàng triệu trái tim đang hướng về mình, yêu thương mình bằng tất cả những gì trân quý nhất.
Người có biết không? Sáng nay trong bài tưởng niệm Người, Hòa thượng Viện trưởng đương nhiệm của chúng con đã bật khóc. Từng dòng chữ chia ly Người được cất lên, là nỗi nghẹn ngào không thốt được thành tiếng. Hòa thượng Chơn Thiện, Thượng tọa Tâm Minh cũng khóc, chư tôn đức Tăng Ni, quý Phật tử không ai không tiếc thương nhỏ lệ. Con đứng đó, lòng dặn lòng phải cứng rắn để tiễn Người đi. Nhưng nước mắt ở đâu cứ chực trào ra, thấm vào bờ môi nghe mặn đắng cả cõi lòng. Con khóc như chính bản thân mình đã mất đi một phần ruột thịt, một phần của thiêng liêng, cao cả nhất. Từng lời kinh tiếp dẫn Nam Mô, là từng khúc nhạc chia ly đầy nỗi nhớ.
Lúc Kim quan người đã an trí tại bảo tháp Pháp Lạc, dòng người cứ chen chúc nhau đến tiễn biệt một cành hoa. Di ảnh Người được quý Phật tử đội lên đầu thành kính. Người đi rồi, Phật giáo Việt Nam đã mất đi một bóng mát, hàng Tăng Ni sinh của chúng con đã mất đi một người thầy, một người cha. Trăng đã lặn, Vạn Hạnh vắng bóng Người, chúng con bơ vơ mất người ân sư khả kính. Giờ đây, nhục thân Người đã nằm sâu trong lòng đất, mang theo bao tiếc thương, lưu luyến hàng nhiều thế hệ. Để tri ân một bậc thầy khả kính, con nguyện để tang Người đến ngày mãn khó. Mang chiếc tang nhỏ nhắn trong trái tim mình, chính là nhắc nhỡ chúng con phải học và hành đúng theo gương hạnh và tâm nguyện của Người. Xin ngàn lần tạc dạ vào tim, ghi sâu thâm ân của một đời vì thế hệ mai sau. Xin đốt nén tâm hương, nghiêng mình, tiễn người hanh thông về miền bảo sở.
Cha về cực lạc ngàn năm nhớ
Con ở dương trần vạn thuở thương
Kính Lễ
Ni sinh Thích Nữ Nhuận Bình
Sinh viên khoa Triết học Phật giáo khóa VI và Cao học khóa I
Khể thủ!

Tags: , , ,
Quý đọc giả thân mến! Những bài viết trong Định Phúc's blog nhằm mục đích cho blog cá nhân. Tuy nhiên những bài viết không cần giữ bản quyền. Nếu quý đọc giả cảm thấy yêu mến đăng lại với điều kiện nghi rõ tên tác giả và để lại một đường link bài viết gốc đầy đủ. Kính mong quý đọc giả lưu tâm, kính tri ân. Định Phúc.

0 nhận xét

Leave a Reply

samadhipunno@yahoo.com