SÓNG TÌNH
(Nguyên Ngọc)
Sóng tình đã vỡ trào từ muôn thuở
Con thuyền trôi bỡ ngỡ biết về đâu
Yêu mà chi giờ mỏi cánh chim âu
Rồi kỷ niệm khuất màn mưa ly biệt.
Ôi định lý cuộc đời sao khắc nghiệt
Cuộc vui nào cũng có lúc tàn phai
Cánh hoa xinh vừa rộ nở ban mai
Đã rụng úa trong hoàng hôn lả tả.
Một chiều hạ cơn mưa buồn rả rít
Con ve sầu ngân mãi khúc biệt ly
Trái tim tôi tan vỡ chẳng còn chi
Cơn nan bệnh cướp nàng đi vĩnh viễn.
Trong tay tôi nàng âm thầm thỏ thẻ
Số kiếp mình buồn tẻ quá phải không anh?
Em ra đi để anh lại một mình
Trong đau khổ với hình hài cô độc.
Duyên tình mình kiếp này tang tóc
Trong tuổi hờn, trong khó nhọc điêu linh
Em mất đi chỉ mong anh giữ mình
Đừng mất hướng trong khói tình hư ảo.
Đời sanh tử sống sao cho phải đạo
Biết nhịn nhường biết chấp nhận thương đau
Theo thời gian tất cả cũng qua mau
Dù vui sướng hay nghẹn ngào ngấn lệ.
Khi yêu nhau em biết là dâu bể
Có một ngày phải gạt lệ xa anh
Đời sống em như đóm lửa mong manh
Sẽ vụt tắt và tan thành mây khói.
Em trách em, em trách mình có tội
Tội với anh và với cả tình yêu
Yêu anh chi để anh khổ trăm chiều
Để anh phải tiêu điều trong cõi nhớ.
Anh biết không nhiều đêm em trăn trở
Và quyết lòng sẽ đoạn tuyệt tình anh
Nhưng trước anh muốn nói lại chẳng thành
Quá bối rối nên không đành mở miệng.
Anh yêu em như sòng trào trên biển
Như gió ngàn rung chuyển cánh rừng xanh
Như dòng cao thác đổ xuống truông ghành
Như đỉnh núi vờn quanh ôm mây trắng.
Tình yêu anh không một ngày vắng lặng
Mà thét gào trong nắng táp mưa sa
Lúc trào dâng tựa sóng dậy phong ba
Khi nồng nhiệt như rừng già gọi núi.
Nhưng một mai em về nơi cát bụi
Để thương sầu hận tủi một mình anh
Với niềm đau muôn thuở nói không thành
Vùi sự nghiệp tuổi xanh vào tăm tối.
Tình yêu anh trong em cao vời vợi
Biết khi nào em trả nổi cho anh
Nhưng một mai khi lá úa xa cành
Vành tang trắng một mình anh đau khổ.
Trào nước mắt tiễn em vào đáy mộ
Ôm nỗi sầu thiên cổ mấy nghìn năm
Tình xót xa trôi vào cõi xa xăm
Và kỷ niệm cũng yên nằm vĩnh cửu.
Hãy xem em như kẻ tình vong phụ
Rồi quên em trong giấc ngủ nồng say
Khi hừng đông xua bóng tối đêm dài
Anh bừng tỉnh giữa một ngày tươi sáng.
Anh hãy sống, sống một đời lãng mạn
Chớ để tình ngăn cản bước anh đi
Hình bóng em là cát bụi vô tri
Anh hãy sống, sống để vì tất cả.
Tôi bật khóc nỗi uất lòng khôn tả
Tôi hận mình trót lỡ đã yêu em
Yêu mà chi để hồn em lấm lem
Lấm đau khổ và lem dòng nước mắt.
Tôi nín lặng nghe tim mình thắt ngặt
Nỗi đau này ai thấu hiểu cùng tôi?
Trước sanh ly tôi chỉ biết bồi hồi
Và đổ lệ trên bờ môi mặn đắng.
Tiếng thiên thu vọng về đây văng vẳng
Gọi tên nàng và gọi cả tên tôi
Gọi nàng đi và xua đuổi tôi về
Về hiện tại tái tê và chua xót.
Trên tay tôi nụ tầm xuân dịu ngọt
Sắp lìa cành trước giông bão cuồng si
Tôi xin em, xin em hãy đừng đi
Và chớ nói lời sanh ly tử biệt.
Đừng để tôi cô đơn đời cay nghiệt
Và nghẹn ngào nỗi da diết nhớ mong
Như bến rêu lặng lẽ khóc bên sông
Vì thương nhớ con đò hồng viễn xứ.
Tôi không thể xem em là quá khứ
Vì nghìn đời tôi vẫn cứ yêu em
Mặc tình cho giông bão giữa đêm đen
Tôi vẫn thắp ngọn đèn tình cháy bỏng.
Đến với em cho tôi nhiều hy vọng
Biết yêu đời biết quí trọng tương lai
Biết đắp xây hạnh phúc của ngày mai
Biết cống hiến cho đời trai lý tưởng.
Đến với em được thấy mình tận hưởng
Mật của trời, hương của đất mênh mông
Được ấp iu, được chia sẽ , cảm thông
Được ấm áp trong vòng tay tri kỷ.
Tôi không thể xem em là mộng mị
Tỉnh giấc rồi không suy nghĩ âu lo
Sống vô tư chẳng một chút dày vò
Ngồi than thản ngắm mặt trời lố mọc.
Cả cuộc đời chưa một lần tôi khóc
Khóc cho mình hay khóc kẻ tha nhân
Nhưng giờ đây cho tôi khóc một lần
Để thay cả trăm nghìn lần tha thiết.
Em hãy hứa đừng nói lời ly biệt
Đừng bảo tôi phải đoạn tuyệt tình em
Đừng để tôi cô quạnh giữa đêm đen
Ngồi soi bóng bên ngọn đèn loe loét.
Tình tôi đó như biển gào sóng thét
Giông bão về xé toẹt cả không gian
Như rừng hoang chết gục giữa lưng ngàn
Khi tôi biết mồ hoang em yên giấc.
Tôi sống sao giữa dòng đời không thật?
Khi biết rằng tôi đã mất người yêu
Đừng bỏ tôi lạc lõng giữa ánh chiều
Khi đêm lạnh tiêu điều dần xõa bóng.
Nàng oà khóc và làn môi rung động
Như cành khô run rẫy trước gió đông
Nàng nhìn tôi đôi mắt lệ tuôn dòng
Và ôm tôi giữa vòng tay xiết chặt.
Xung quanh tôi không gian sao im bặt
Chỉ vọng về vằn vặt tiếng thê lương
Cùng nhịp tim trào vỡ nỗi tang thương
Trong dòng lệ từa mù sương tháng tám.
Trút tàn hơi nàng đi trong thương cảm
Tôi thét gào giữa u ám mưa giông
Nàng ra đi đôi mắt lệ tuôn dòng
Tôi chết lặng trong niềm đau thắt ngặt.
Tôi ngồi đây giữa vùng trời heo hắt
Trên mộ nàng vòng hoa sắc se hương
Giọt sương đêm trên cây lá còn vương
Hay nước mắt mất người thương vĩnh viễn?
Dưới màn mưa một đoàn người đưa tiễn
Tiếng kinh cầu xao xuyến bước chân ai
Chiếc xe tang từng nhịp bành u hoài
Người ta khóc, khó cthay lời vĩnh biệt!
Nghĩa trang lạnh hoang vu tràn đáy huyệt
Khói hương mờ che khuất bóng người thương
Tay cuốc vun các đá phủ tràn rương
Vùi thân xác em vào hương đất lạnh.
Em yêu hỡi dưới mồ sâu hiu quạnh
Em có buồn và có nhớ anh không
Anh sống nay mà chết cả cõi lòng
Như cây mục cành đông trơ trụi lá.
Em ra đi khi tình còn vương dạ
Và cuộc đời như chiếc lá xanh non
Vụt rơi nhanh vô vọng trên lối mòn
Và yên nghỉ giữa triền non tĩnh vọng.
Cuộc đời tôi từ đây chiếc bóng
Mùa thu buồn, thu lộng gió hắt hiu
Hoàng hôn rơi sương lạnh phủ tiêu điều
Mây bãng lãng trời chiều chim về tổ.
Tôi lặng bước giữa vùng trời thương khổ
Tôi mất nàng như mất cả đời tôi
Mười năm qua sống mãi với bồi hồi
Hình bóng cũ trong tôi còn hiển hiện.
Sóng tình hỡi muôn đời ru giấc biển
Cho ngậm ngùi vi vút tiếng phi lao
Tự nghìn xưa mãi mãi đến nghìn sau
Sóng vẫn vỗ lời ru vào thiện cổ.
0 nhận xét