Vị ẩn sĩ đem lòng mình xuống phố.
Để cứu đời rao bán kính chiếu yêu
Trừ quỷ ma cho phố khỏi tiêu điều
Quên thân mình cứu lấy những tình thân.
Rồi một ngày nhận ra ở cõi nhân
Người thế gian sao lắm những tối tăm
Nói và làm một khoảng trời xa xăm
Vì cớ ấy làm sao người biết được.
Kính chiếu yêu chiếu rọi từng ô trược
Những não phiền, những chua đắng trần gian
Những tham lam, si hận chẳng bình an
Để thấy rõ uế nhơ đời bẩn thỉu.
Một ngày nọ ẩn sĩ lui về núi
Cánh cửa tùng sao chẳng chịu mở ra
Nhớ ngày xưa cửa tự mở ra mà
Giờ cố sức cũng không nào ra nổi.
Lòng thấy lạ nên người ra bờ suối
Ngắm lòng mình qua khung cảnh thiên nhiên
Chợt giật mình khi liếc qua kính thiêng
Vị ẩn sĩ giờ đây thành ma quỉ.
Ôi thế gian lắm điều phải suy nghĩ
Tế độ đời sao lại để sầu bi
Chuyện thế gian ai ơi nhớ khắc ghi
Lo tri kỷ và luôn lòng tri bỉ…
0 nhận xét