Trước thềm gió lạnh bỗng ngẫn ngơ
Không thương không nhớ vẫn thẩn thờ
Tự dưng lòng thấy buồn man mác
Với tay viết vội mấy hàng thơ
Nhớ lại ngày ấy thời ma quỷ
Một thời lắm mộng cũng nhiều mơ
Bây giờ gió lạnh mơ tan vỡ
Quay lại mình ta với hững hờ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trằn trọc băn khoăn giấc chẳng thành
Ngồi buồn đơn độc đủ năm canh
Chén trà pha đậm trời ơi đắng
Vậy hỏi làm sao giấc chẳng lành.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cưu mang gánh nặng đi khắp miền
Nỗi buồn cô quạnh mãi triền miên
Muốn quên vứt bỏ nhưng không được
Càng vương càng nhớ nặng nỗi niềm.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
HẾT
0 nhận xét