Bàn phím bỗng là thương cảng lớn
Đưa người xô giạt mấy trùng dương
Non cao, lũng thấp, ma rồi thánh
Giải thoát, trầm luân một nẻo đường.
Cứ mỗi website một lối về
Này là bến giác, nọ bờ mê
Đường Tăng ngày trước non trăm nạn
So với ta nay có đáng gì.
Mấy ả Bàn Ty với Tây Lương
Gặp quỷ Online hẳn phải nhường
Yêu quái bây giờ muôn đòn phép
Tử khí đầy mình cứ dễ thương.
Ta đốt đời mình trên bàn phím
Thêm mấy ngàn năm chẳng thấm chi
Mỗi bữa online từ mờ sáng
Trời đất ngoài kia…chả thiết gì !
Mỗi ngày niệm Phật một lần thôi
Xao xác trên kia quỷ gọi mời
Xem kinh vài chữ…sang web khác
Người tu cũng phải biết xả hơi…
Save hoài nên máy cứ bị treo
Mấy Gigabyte cũng hết vèo
Rác rến đầy lòng nên trí chậm
Pháp bảo trên tay… cứ thấy nghèo !
Mặc nẻo tử sinh có mịt mờ
Ta trót phải lòng món điện cơ
Chỉ mong mai mốt đầu thai lại
Ðược hoá thân thành Computer !
(Trích tập thơ Toại Khanh)
0 nhận xét