Có một điều cần phải báo trước là
người viết không phải là một tín đồ của âm nhạc. Nhưng những ngày qua khắp các
trang báo mạng tràn ngập thông tin về sự ra đi của một chàng ca sĩ hiền lành,
tài hoa ở độ tuổi 26 khiến ai cũng phải quan tâm theo dõi. Người viết chỉ nhỉnh
hơn chàng ca sĩ ấy một tuổi cũng không thể không chạnh lòng khi xem qua cuộc đời
của một chàng ca sĩ vắn số ấy. Anh cũng là một Phật tử, anh cũng có Pháp danh
và anh có một cách sống lạc quan khiến bào người phải khâm phục.
26 tuổi quả thật cũng là còn quá trẻ
so với cuộc đời, nhưng anh ra đi, đã kéo bao nhiêu người đến gần bên anh, tiễn
đưa anh. Vì anh đã sống với cuộc sống này bẳng cả trái tim. Và đúng vậy, nhạc
sĩ Trịnh Công Sơn đã viết:
"Sống trong đời sống cần có một tấm lòng,Để làm gì em biết không?Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi..."
(Để
gió cuốn đi – NS Trịnh Công Sơn)
Gió cuốn đi… cuốn đi mọi thứ trong
cuộc sống của chúng ta, vì sao vậy? Vì cuộc sống vốn là như thế. Cuộc đời này
là những chuyến đi. Kết thúc chuyến đi này để bắt đầu một chuyến đi khác. Ai cũng
có những chuyến đi của chính mình. Và chuyến đi của bản thân mình thú vị hay
chán ngắt cũng do chính mình quyết định.
Anh hiện hữu giữa cõi đời bằng tiếng
khóc như là để bắt đầu cho cuộc hành trình của mình nhưng suốt chặng đường của
anh, anh luôn nở nụ cười thân thiện khiến bao người tan chảy. Ngày anh ra đi,
đôi môi ấy như vẫn nở nụ cười để chìm sâu vào giấc ngủ. Nhưng biết bao trái tim
đã phải rung động về cuộc đời tài hoa mà bạc mệnh của anh.
Vài dòng thư anh viết gửi cho mẹ
khiến bao người không thể cầm được nước mắt. Anh đã sống cho chính mình, chính
gia đình anh và cả những người đang theo dõi anh.
Ngay hiện tại tôi không có đủ sức khoẻ và khả năng để chăm sóc báo hiếu cho mẹ và tôi cũng không thể biết được ngày mai sẽ ra sao nên tôi cũng không dám hứa trước bất kỳ điều gì. Nhưng nếu có kiếp sau tôi xin được sẽ tiếp tục được làm con của mẹ để có thể được báo hiếu, trả hết nợ cho mẹ”. À không, trả từng ít một thôi để kiếp sau nữa, sau nữa vẫn phải trả vì vẫn được làm con của mẹ nữa chứ. Luôn tự hào và hạnh phúc vì được làm con của mẹ. Thương mẹ lắm!.
(Trích
lá thư Wanbi Tuấn Anh gửi cho mẹ)
Dù sao thì anh cũng đã ra đi theo
con đường của mình, anh không còn hiện hữu ở cõi đời này nữa, nhưng có một điều
chắc chắn là hình ảnh về cuộc đời anh, về nụ cười lạc quan trong mọi hoàn cảnh
của anh sẽ không thể nào mất đi được trong tâm trí của mọi người. Cầu chúc anh
luôn an vui trên con đường của mình.
Thân gửi đến anh vài dòng tâm sự và
lòng ngưỡng mộ.
Ngày tiễn anh đi.
24/07/2013
Nguyên Phúc
0 nhận xét