Chốn xa lạ nay không bè bạn
Nẻo về chẳng nhớ lại khá xa
Thôi biệt chốn xưa đành ở lại
Thời gian trôi hết cũng đã là…
Ta “chết” rồi em từ thuở ấy
Bởi đời thi sĩ chốn xa quê
Thơ đã khác người nay cũng khác
Đêm khuya bỗng nhớ chốn quê nhà.
Ai có biết vì đâu ta đã “chết”
Tình tan theo lệ chảy hết rồi
Chiều mưa xứ người lá đã rơi
Bóng hình biền biệt những phương trời.
Dẫu biết thân này vốn Tam tướng
Vậy mà ký ức chẳng Vô thường
Vô ngã để rồi không quên được
Khổ não, trời ơi, lệ tuôn tràn.
Phải chi sanh ta người đất sét
Pha thêm chút nước thành bức tượng
Nung lửa lên lò phơi sương gió
Cũng là Tứ đại chốn phù vân.
Bangkok, 04/06/2012
lúc 20:47 9 tháng 6, 2012
Sài Gòn 9/6/2012,
Gởi người vận Hoàng Y bài thơ con cóc...
Nẻo trần gian có ai là bè bạn
Nẻo xa vời nào có đến, nào có đi
Đành ở lại, ở đâu, đi đâu, người có biết ?
Thời gian trôi hết cũng đã là...
Ta đang 'chết', quả thật ta đang - đã - sẽ chết
Bởi người ở lại chốn phù vân
Thơ vốn không khác mà người xưa nay chẳng khác
Đêm khuya bỗng thấy ánh trăng ngà.
(Trăng trên kia sáng lắm, quý ngài biết không?)
Ai nào biết vì đâu người đã 'chết'
Tình tính tang là tang tính tình
Tình là gì hỡi người trong mộng?
Tình là tình cứ tình tính tang
Lệ kia tuôn nhiều hơn nước nguồn bốn biển
Đến chừng nào lệ ấy mới thôi rơi ?
Người đã biết thân này vốn giả tạm
Chỉ hư vô mà lắm thứ tứ đại
Sớm lộng lẫy như Phù Dung tiên tử
Chiều giã bạn lặng lẽ rơi cánh Vô Ưu
Ký ức đẹp cũng như mây trời nước bể
Lặng lẽ trôi sao người cứ trì níu chi
Để khúc Vô thường khẽ tấu điệu vô vi
Ấy hẳn sẽ là Vô ngã, quả thật là Vô ngã
Phải chi thân ta mà đất sét pha chút nước trở thành bức tượng
Được như vậy chẳng khác chi loài Vô tưởng
Sắc mạng quyền tồn tại suốt năm trăm kiếp
Tâm không có thì có chi để Hiểu thấu
Khác chi gỗ đá trên rừng
Trần gian buồn bã uổng hoài chúng sanh
Làm người nên có tâm tưởng buồn vui
Để biết rằng ngày mai trời sẽ sáng
Quán bốn chỗ để lìa sanh tử
Hoàng Y lộng lẫy uy nghi
Mong người nương tựa lướt về Vô Dư
Kính bút,
Định Pháp
http://www.facebook.com/hoasenngancanh